Câu chuyện về năm vị tử đạo Anrê Tường, Vinh Sơn Tương, Đaminh Nguyễn Đức Mạo, Đaminh Nguyên và Đaminh Nhi không chỉ là một bản anh hùng ca về đức tin mà còn là một minh chứng sống động về sự kiên cường, lòng dũng cảm và sự hy sinh vì lý tưởng tôn thờ Thiên Chúa. Những người con của vùng đất Nam Định này đã đi qua thử thách gian truân dưới triều đại vua Tự Đức, nhưng cuối cùng, họ không chỉ trở thành gương sáng cho người Công Giáo mà còn được thế giới ghi nhận như những chứng nhân đức tin vĩ đại.
Niềm Tin Dưới Thử Thách
Với niềm tin vào Thiên Chúa vững vàng, năm tín hữu này không chỉ sống trong sự tôn kính Đức Kitô mà còn sẵn sàng hy sinh mạng sống mình vì đức tin. Cuộc sống của họ không hề dễ dàng dưới thời vua Tự Đức, khi mà những chính sách hà khắc được áp dụng, đặc biệt là chiếu chỉ Phân Sáp, cấm đạo và bắt buộc tín hữu phải chà đạp Thánh Giá để chứng minh sự từ bỏ niềm tin vào Chúa. Dù đối mặt với sự đe dọa của cái chết, các ngài không hề dao động mà vẫn một lòng trung kiên với Chúa.
Những hình ảnh đau thương của những ngày tháng tù đày, khi các vị tử đạo bị đánh đập, xiềng xích, và thậm chí bị khắc chữ "Tả Đạo" trên mặt, vẫn không thể làm suy giảm niềm tin của họ. Thay vì bỏ đạo để giữ mạng sống, các ngài đã chọn con đường tử đạo, mặc dù sự đau đớn thể xác không sao tả xiết. Nhưng với mỗi nhát gươm của kẻ hành hình, các ngài đã thể hiện một lòng trung tín tuyệt đối với Thiên Chúa.
Cuộc Sống Tín Hữu Trước Khi Tử Đạo
Các ngài đều là những người con yêu quý của làng quê và có những gia đình nông gia khá giả, đầy tình yêu thương và đức bác ái. Mỗi vị tử đạo đều có một vai trò quan trọng trong cộng đồng làng xã. Đaminh Nguyên, ví dụ, là một người hành nghề thuốc, luôn sẵn sàng giúp đỡ những người nghèo khổ và cả những người ngoại giáo. Đaminh Mạo và Vinh Sơn Tương lại là những người có chức vụ trong làng, được dân làng tôn trọng và kính nể. Những đóng góp này không chỉ giúp họ trở thành những người được yêu mến trong cộng đồng mà còn khiến họ trở thành mục tiêu của chính quyền, khi chiếu chỉ Phân Sáp được ban hành.
Thử Thách và Tử Đạo
Sáng ngày 14/09/1861, các ngài bị bắt và trải qua một quãng thời gian dài trong nhà tù, nơi mà họ chịu nhiều hình thức tra tấn khủng khiếp. Dù đói khát, thiếu thốn và bị hành hạ về thể xác, các ngài không hề bỏ rơi đức tin mà vẫn duy trì cầu nguyện mỗi ngày, đeo đuổi lý tưởng của mình. Những lời cầu nguyện, lời tuyên xưng đức tin của các ngài đã trở thành nguồn sức mạnh vô biên, giúp họ kiên trì vượt qua mọi khó khăn.
Khi bị yêu cầu chà đạp Thánh Giá, các ngài đã một mực từ chối, khẳng định đức tin của mình trước mặt quan quân. Và chính sự kiên định đó đã đưa họ đến với cái chết, nhưng cũng là bước chân vững vàng tiến vào vinh quang của Thiên Chúa. Trong thời gian bị giam giữ, các ngài vẫn giữ vững niềm tin, giúp đỡ nhau sám hối và chuẩn bị tinh thần cho cái chết sắp đến.
Cái Chết Là Hành Trình Cuối Cùng
Ngày 16/06/1862, năm vị tử đạo được đưa ra pháp trường tại Bạch Cốc, tỉnh Nam Định. Khi đến nơi, các ngài không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại, tỏ ra vui mừng và bình tĩnh như thể đang dâng lễ cho Chúa. Dù đối diện với cái chết, lòng các ngài vẫn sáng ngời với niềm tin không thể lay chuyển. Trong khi ba vị Đaminh Nguyễn Đức Mạo, Vinh Sơn Tương và Anrê Tường yêu cầu lý hình chém ba nhát thay vì một để tỏ lòng tôn kính Thiên Chúa, thì Đaminh Nhi, người trẻ tuổi nhất trong nhóm, vẫn hiên ngang chấp nhận cái chết một cách bình thản.
Vinh Quang Tử Đạo
Sau khi qua đời, thi thể của năm vị tử đạo được gia đình và bạn bè an táng tại nơi họ hy sinh. Một năm sau, họ được cải táng về nghĩa trang gần nhà thờ làng quê. Sự hy sinh cao cả của họ đã không chỉ được giáo hội Công Giáo ghi nhận mà còn được vinh danh. Ngày 29/04/1951, Đức Piô XII đã suy tôn năm vị tử đạo này lên bậc Chân Phước, và vào ngày 19/06/1988, Đức Gioan Phaolô II đã phong các ngài lên bậc Hiển Thánh.