Ngày 7 tháng 4 năm 1861, một linh mục dũng cảm, một người mục tử tận tâm đã hy sinh trên đất Mỹ Tho, để lại cho người đời một hình mẫu về đức tin vững vàng và sự hy sinh lớn lao. Đó chính là Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu, một linh mục người Việt, người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Chúa và cho giáo hội trong những năm tháng đầy thử thách của đất nước.
Từ Gò Vấp Tới Con Đường Tử Đạo
Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu sinh năm 1812 tại Gò Vấp, Gia Định (Sài Gòn ngày nay). Khi còn nhỏ, Cha Lựu đã tỏ ra có một tấm lòng đạo đức, say mê với niềm tin và sẵn sàng dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa. Sau khi hoàn tất các bước học vấn, Cha Lựu được gửi đi học tại Pénang (Malaysia) và sau đó được thụ phong linh mục.
Sau khi trở thành linh mục, Cha Lựu được bổ nhiệm phụ trách nhiều giáo xứ như Mặc Bắc, Sa Đéc và Mỹ Tho. Tại mỗi nơi, Cha đều thực hiện công tác mục vụ với một lòng nhiệt thành vô bờ bến. Cha không chỉ chú trọng việc giảng dạy giáo lý mà còn quan tâm chăm sóc đời sống tinh thần của các giáo dân, nhất là những người nghèo khổ, thiếu thốn.
Vị Mục Tử Quên Mình Vì Đoàn Chiên
Cha Lựu là một vị linh mục mẫu mực, yêu thương giáo dân như người cha hiền. Ngài luôn dành thời gian để thăm viếng, khuyên bảo những gia đình trong giáo xứ, và đặc biệt chú trọng đến những người nghèo khó. Dù có nhiều khó khăn, thử thách, Cha vẫn không bao giờ từ bỏ công việc mục vụ.
Một trong những câu chuyện nổi tiếng về Cha Lựu là việc ngài dám thay đổi thói quen uống rượu của mình. Mặc dù việc này không phải là tội, nhưng Cha Lựu nhận thấy rằng việc uống rượu không phải là gương mẫu tốt cho giáo dân, nên khi bị một linh mục bạn từ chối mời rượu, Cha đã quyết tâm không uống nữa, và giữ lời hứa suốt đời.
Gương Sáng Trong Ngục Tù
Vào năm 1860, khi tình hình cấm đạo ở Việt Nam trở nên nghiêm trọng, Cha Lựu đang thực hiện công tác mục vụ tại xứ Ba Giồng. Vì muốn thăm và chăm sóc các tín hữu bị bắt giam, Cha thường cải trang để có thể vào thăm họ trong ngục. Ngài đã dũng cảm mang Mình Thánh Chúa vào cho các tín hữu, an ủi họ, và làm tất cả những gì có thể để họ không mất niềm tin.
Tuy nhiên, một ngày, khi Cha Lựu đang vào thăm các tín hữu, ngài vô tình để lộ một lá thư trong túi áo. Một viên quan thanh tra đã phát hiện và ra lệnh bắt giữ ngài. Biết không thể thoát, Cha Lựu thẳng thắn nhận mình là linh mục. Từ đó, Cha Lựu không chỉ là người động viên tinh thần mà còn trở thành tấm gương kiên cường trong việc giữ vững đức tin, dù phải chịu đựng những đòn tra tấn tàn bạo.
Khi các quan yêu cầu Cha xuất giáo, ngài cương quyết từ chối: “Đạo đã thấm vào xương tủy, tôi làm sao bỏ được. Vả lại, một người giáo hữu, một thày giảng còn không có quyền bỏ đạo, huống chi tôi là đạo trưởng.”
Ngày Cuối Cùng Của Một Vị Tử Đạo
Sau nhiều tháng bị giam cầm và tra tấn, vào ngày 7 tháng 4 năm 1861, các quan tỉnh Mỹ Tho đã ra lệnh trảm quyết Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu. Cha bị dẫn ra khỏi thành, bị chém ngay bên vệ đường. Sau khi cha qua đời, viên đao phủ hoảng sợ vì mê tín, cho rằng linh hồn của người đã chết có thể nhập vào mình, nên đã bỏ chạy ngay lập tức.
Các tín hữu đã thu thập thi hài Cha và đem về an táng. Sau này, hài cốt của Cha Lựu được di dời về nhà thờ chính tòa Sài Gòn, nơi ngài tiếp tục là nguồn cảm hứng cho biết bao thế hệ tín hữu.
Một Linh Mục Anh Hùng Được Tôn Vinh
Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu là một trong những vị linh mục Việt Nam tiêu biểu nhất trong thời kỳ bị cấm đạo. Ngài không chỉ là một mục tử tận tụy mà còn là người anh hùng kiên trung, không hề bị lung lay trước những thử thách lớn lao. Ngày 2 tháng 5 năm 1909, Đức Piô X đã suy tôn Cha Lựu lên bậc Chân Phước. Sau đó, vào ngày 19 tháng 6 năm 1988, Đức Gioan Phaolô II đã phong ngài lên bậc Hiển Thánh, công nhận những hy sinh và đức tin kiên vững của ngài.
Lễ Kính Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu: Một Lễ Kỷ Niệm Không Quên
Ngày 7 tháng 4 hàng năm được chọn là ngày lễ kính Cha Phêrô Nguyễn Văn Lựu. Đây là dịp để các tín hữu nhớ về tấm gương sáng ngời của ngài và sống theo những lời dạy của Cha, đó là lòng trung thành với Chúa, sự hy sinh vì người khác, và đức tin không bao giờ tắt.